Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Mẹ chỉ cần có con ở bên (post hộ bạn bè)

Con ơi khi con còn thơ dại mẹ đã mất rất nhiều thời gian Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
 Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
 Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì mẹ cũng quên


Con ơi, con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp những câu ngây ngô hằng trăm câu con hỏi từ đâu
 Nên lỡ mẹ kể lại nhiều lần những câu chuyện móm răng, ngân nga những khúc ru con thời thơ bé
Xin con hãy tha thứ cho mẹ, xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
 Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụng vặt trong nhà


Con ơi, giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giầy, ăn cơm vãi đầy vạt áo, chãi đầu tay bần bật rung
 Đừng giục giã mẹ, xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
 Mẹ chỉ cần có con ở bên, mẹ đủ ấm


Con ơi, bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ, dìu mẹ chậm thôi
Như năm đó, mẹ dìu con đi những bước đầu đời…

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Từ dạo ấy trong em là khoảng lặng
Posted: 25 Sep 2012 07:00 PM PDT
Hôm nay “tay em lại đan sầu kỷ niệm”, ngồi lật giở lại những xót xa nghe tiếng thở dài chừng như cằn cỗi. Có những lúc em không thể ôm nỗi nhịp, bản tình ca em đang viết nửa chừng rồi ngưng bặt.
Để rồi từ dạo ấy… Trong em là khoảng lặng.
Có một đoạn điệp khúc em viết đã rất cũ, đoạn điệp khúc ấy em chọn những nốt không thanh âm lộng lẫy, chỉ mang âm hưởng của lúc bổng, lúc trầm, lúc khoang nhặt du dương. Đơn giản thế mà không ngăn được chơi vơi mỗi khi em ngân lại.
love on guitar Từ dạo ấy trong em là khoảng lặng
Để rồi hắn lại về tự dạo ấy xa em.
Nghe đâu đó tiếng lá đại ngàn vẫn rớt rơi trên nền gạch đỏ, em lại bỗng thấy sợ bởi sự lay động và chạm nhẹ của miền ký ức xưa cũ lâu rồi em ngỡ tưởng đã quên.

Đêm qua em lại thức cùng phố, tay em trơ gầy va vào thời gian cong vút như cành khô ngã bóng bên thềm. Một đêm em thức để ngọn cỏ phục sinh từ phía cát và em nhặt lên một nhánh cỏ đã gãy.
Em biết, thế là những phút bình yên cũng đã hỏng mất rồi. Những bến bờ khuất lấp lại hằn lên bao tiếc nuối, chợt bừng tỉnh em lại thấy dáng mình trong bỡ ngỡ. Từng mùa đi, em lại ngồi đếm tuổi, đốt nến soi những ký ức gầy gò hôm qua về ủ lửa.
Em từ đó biết buồn.
Tự tình với bóng đêm nhạt nhòa trong căn phòng còn thơm đoạn điệp khúc cũ. Giờ em không còn say sưa phổ những vần thơ hắn viết thành tình ca nữa, mà chỉ thỉnh thoảng lướt phím khi tay em dâng sầu kỷ niệm.
Nhưng những thanh âm giờ đã trở nên già nua như những điệp khúc cắt rời, dường như để pha loãng cùng em một nỗi niềm giấu kín.
Đêm nay, vết xước của phía ngày xa vời vợi lại trở mình thức giấc, em chìm lặng trong đăm chiêu, biết nụ cười đã không còn tuổi nữa. Rớt trên môi em một nỗi nhớ dang dở mê thức.
P/S: Những xưa cũ chính hắn là người mang lại cho em đấy. Hắn là một người đáng ghét lắm.
Thùy Dương